Mỹ có 2 vòng kiểm soát TQ. Vòng 1 là Nhật, Đài, Phi,... Vòng 2 là chuỗi đảo bên ngoài. Nói chung là kẹp cứng phía bên phải.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là eo biển Malacca. Mỹ chỉ cần chặn lại là TQ tịt ngòi giao thương đường biển, nên nó mới làm cái Belt and Road để thoát cửa tử này. Nhưng nếu Mỹ mà chặn eo biển này thì những thằng ở trong cũng bị chặn luôn và trong đó bao gồm...
Cái biển Đông hay chính xác hơn là vụ năm 74 đối với Mỹ chỉ là 1 lời mời TQ vào 1 trò chơi mà Mỹ 100% thắng.
Có thể nói việc Việt Nam ngả về bên nào cũng không quan trọng trong cuộc chơi của 2 thằng này.
Nếu Mỹ đã có 1 con át chủ bài mà ai cũng biết là win 100% (chặn Malacca) thì việc Việt Nam ngả về Mỹ chỉ LẠI như là 1 món hàng để Mỹ và TQ trao đổi.
Nếu VN ngả về TQ thì cũng chả giúp TQ tránh được việc chặn Malacca mà còn bị chi phối bới kinh tế và chính trị. Mỹ thì lại càng có lý do để chặn.
Đó là lý do tại sao Việt Nam theo đuổi trung lập. Chọn phe nào cũng lỗ cho mình và lời cho bọn khác. Việc trung lập không phải là đu dây hay 2 mặt mà là không muốn dính dáng vào cuộc tranh chấp mà cả 2 thằng Mỹ và TQ đều cùng 1 phe (nhìn từ hướng của VN).
Theo đuổi sự trung lập không hề dễ, cả TQ và Mỹ đều tung hàng loạt đòn vào mồm để dụ chọn phe rồi dắt mũi. Có thể là 1 giai đoạn dài khó khăn trên nhiều mặt.